Tháng 7, mùa Vu Lan |
Thứ ba, 20/08/2013, 08:42 GMT+7 |
Tháng bảy Vu Lan, trong tiết gió thu se sắt, mọi người con Phật, mọi người dân Việt như đang trở về với chân tâm của lòng mình, lòng khát khao muốn báo hiếu công ơn sinh thành dưỡng dục của đạo làm con dành cho Ba, Mẹ. Thông qua tự thân, Vu Lan sẽ là một tấm gương sáng cho mọi người có dịp soi lại mình đồng thời tôn vinh sự hiếu hạnh của đạo làm người. Bởi lẽ, dẫu ai đó có ở vị trí nào trong xã hội, mùa Vu Lan về cũng trở nên bé bỏng trước Người… Khi xưa, lúc Đức Phật còn tại thế, Ngài thường dạy Tôn Giả Mục Kiền Liên và các đệ tử rằng: “Làm người đệ tử Phật phải có đức hiếu thuận , phải thường xuyên ghi lòng tạc dạ công ơn Ba Mẹ đời này cho đến Ba Mẹ bảy đời”. >>MC Xuân Hiếu: Mẹ là thần tượng của tôi Thậy vậy, Ba Mẹ là người đã ấp ủ chúng ta từ đầu nguồn cuộc sống bằng cả tinh thần và thể chất của mình, ân sâu của Mẹ chín tháng cưu mang, Mẹ đã chuyển sang cho con những dòng sữa ngọt ngào với tình thương yêu trìu mến. Công dưỡng dục của Ba khó nhọc, chắt chiu, dành dụm tạo cho cho con vóc dáng hình hài và hầu như toàn bộ hành trang vào đời của con là thuộc về Ba Mẹ. Tháng bảy, mùa Vu lan lại sang, con ngồi đây đếm sợi thời gian với bao ý nghĩ ngổn ngang, để rồi cuối cùng chỉ kịp xếp cho mình những dòng thơ cho một mùa thu, một mùa Vu lan năm này được bình yên bên mẹ: "Bông hồng con cài áo hôm nay là cả một hành trang Để con biết rằng mình hạnh phúc biết bao vì vẫn còn có mẹ Mùa báo hiếu về rồi mẹ ơi, nơi này con lặng lẽ Gửi về mẹ, Cả một bầu trời nhung nhớ rộng yêu thương!" Thật sự con sẽ không sao kể hết được những gian truân của mẹ. Bởi mỗi bước đi lên của con là sức khỏe Mẹ “hao mòn”, là tóc Mẹ sẽ bạc hơn cùng năm tháng, nhưng tình thương của mẹ dành cho các con vẫn mãi tăng lên theo với thời gian. Mẹ chỉ cho mà không bao giờ nhận, bởi vậy cuộc đời của mẹ chỉ là một chuỗi hy sinh. Rồi khi con khôn lớn sắp bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, mẹ vẫn ở bên cạnh để dạy dỗ và dẫn dắt con đi trong đường ngay lẽ phải. Nụ cười của mẹ là thành công của con, và niềm vui của mẹ cũng được nuôi dưỡng bằng hạnh phúc của con. Mẹ ơi, giờ đây dẫu con đã có chồng, đã có cuộc sống riêng nhưng con nghĩ con vẫn là con gái của mẹ, mẹ nhé! Và hiện tại, con cũng đang làm mẹ nên hơn lúc nào hết chính lúc này đây con mới có thể hiểu Mẹ nhiều hơn và cũng biết thương Mẹ nhiều hơn. Chính con đã biết cảm giác sinh con là đau đớn và cực nhọc như thế nào qua đó con hiểu ngày trước Mẹ cũng đã đau đớn và cực nhọc vì con như thế đấy. Rồi khi con của con “trái gió trở trời”, chỉ một cái ho, hay chỉ một cơn sốt cũng đủ làm con giậc mình, lo lắng. Lúc ấy con lại nghĩ về Mẹ và cảm giác nhớ Mẹ nhiều lắm - vì sao mẹ nhớ không? Ngày xưa Mẹ thường nói là con khó nuôi lại thêm gia cảnh mình nghèo nên cứ mỗi lần con đau ốm là Ba Mẹ lo lắng khôn nguôi… Thưa Mẹ, vì con đang làm mẹ nên con biết rằng con còn nợ Mẹ cả một cuộc đời, cả một tấm chân tình bao la như trời biển. Sẽ chẳng bao giờ con trả được công sinh thành và nuôi nấng của mẹ, nhưng trong trái tim con vẫn luôn ấp ủ một ước mơ và con muốn đi tới cuối con đường để thực hiện ước mơ ấy: Ước mơ trở thành niềm tự hào cho mẹ! Nhất định con sẽ làm được điều đó. Con sẽ làm điều đó bằng sự nỗ lực cố gắng của bản thân, bởi con vẫn nhớ lời mẹ dặn con hôm nào: "Phần thưởng quí báu nhất mà ông trời dành tặng cho mẹ đó là sự thành đạt của các con". Mẹ biết không, con cứ nhớ mãi câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân: "Con không đợi đến ngày kia mình mất mẹ mới giật mình khóc lóc. Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ... " Con sẽ không đợi đâu, con sẽ không để cho mẹ đi về một thế giới khác mà chưa nhìn thấy sự thành đạt của con và của em. Con nhất định sẽ làm được điều đó, mẹ à! Con không muốn phải cài lên ngực áo những bông hoa màu trắng trong dòng nước mắt chực trào vì chưa làm được điều gì cho mẹ, con không muốn mình trở thành một kẻ mồ côi... Có thể hôm nay đây, con còn được cài lên ngực áo những bông hoa màu đỏ trong niềm hạnh phúc vô biên vì vẫn còn có mẹ, nhưng ai sẽ nói với con rằng mùa Vu lan sau này và những mùa Vu lan sau nữa, trên ngực áo con vẫn sẽ luôn là những bông hồng thắm đỏ lung linh? Không ai nói trước được ngày mai, bởi thế nên trong lúc hạnh phúc nhất con vẫn thấy lòng mình phấp phỏng lo âu... sợ ngày mai, nơi xứ người lặng lẽ, con phải oằn mình vì một nỗi xót xa! “Có Cha có Mẹ thì hơn Không Cha không Mẹ như đờn đứt dây Đờn đứt dây còn tay ta nối lại Cha Mẹ mất rồi con chịu mồ côi…" MC Xuân Hiếu - Ủy viên Ban văn hóa Thành hội Phật giáo TPHCM (Phân ban phim ảnh, âm nhạc) – nhiệm kỳ VIII (2012 – 2017) Ảnh: Xuân Anh studio Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:
Xem thêm các bài viết cùng chủ đề với bài viết (phía trên):
|